Ta cầm túi gấm trong tay, đang suy nghĩ miên man thì hắn đã lặng lẽ đi tới sau lưng ta. Tuy là yêu nhưng hắn chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn thấy bảo vật trong túi gấm.
Hắn kéo ống tay áo của ta. Hắn nhìn ta, vẻ mặt hết sức cổ quái: “Nàng phải đi ư?!”
Ta không dám nhìn mặt hắn, lòng thấy do dự bất an. Vì sao ta lại có cảm giác mình đang phản bội hắn? Ta không hề có chút can hệ gì với hắn, hắn là yêu còn ta là một đạo cô, vốn chẳng nói tới phản bội gì. Ta đáp: “Chỉ cần ăn trái bàn đào này, ta sẽ phi thăng.”
Tuy không nhìn mặt hắn nhưng ta vẫn cảm nhận được sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi: “Phi thăng? Nàng muốn làm thần tiên sao?”
Ta cắn môi, ý nghĩa tồn tại của ta chính là vì đợi tới ngày hôm nay.
Hắn nghiêm túc xoay người ta lại, ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nếu nàng đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?”
Ta ngẩn ngơ, cái này cũng tính là một vấn đề sao? Ta đi rồi, hắn vẫn có thể tiếp tục tu hành. Hắn hình như hiểu được lòng ta nghĩ gì: “Vì sao lại phải tu hành? Vì sao cứ nhất định phải tu hành? Lẽ nào chúng ta ở chung một chỗ còn chưa đủ vui vẻ? Tại sao cứ nhất định phải đi làm thần tiên sống cô đơn, tịch mịch?”
Tại sao ư? Hắn hỏi ta, nhưng ta cũng không cách nào biết được. Rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào chỉ vì từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cha mẹ đã không ngừng nói với ta: “Song Thành, con là hậu duệ có cốt tiên nhất trong các thế hệ của Đổng gia, con nhất định phải đắc đạo thành tiên!”
“Song Thành, những thứ yêu hận tình thù trên đời này đều là vô nghĩa, chỉ có tu đạo, phi thăng thành tiên mới là kết quả sau cùng.”
“Song Thành, con nhất định phải thành tiên.”
Thành… tiên…!
Cho dù ta chọn không ăn quả bàn đào ấy, ở lại thế gian này sẽ thế nào? Hắn là yêu, ngàn năm cũng không chết, tuổi trẻ kéo dài mãi mãi. Còn ta chỉ con người bình thường, ta sẽ già và rồi sẽ chết đi. Bây giờ hắn làm bạn với ta là vì ta còn trẻ, đến lúc ta già đi, hắn vẫn là nam tử anh tuấn, trẻ tuổi như hiện tại, vậy phải làm sao để đối mặt với một bà lão tóc bạch da mồi đây?
Hơn nữa, hẳn vẫn chỉ là yêu quái! Ta là người tu đạo, sao có thể vọng tưởng ở bên một con yêu quái? Kể cả mới chỉ nảy sinh ra ý nghĩ như vậy cũng đã rất hèn hạ trơ tráo rồi.
Ta cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Đừng cản trở ta thành tiên, ngươi không cản được đâu. Nếu ngươi còn muốn gặp lại ta thì hãy tiếp tục tu hành. Có lẽ một ngày nào đó, ngươi cũng có thể trở thành tiên.”
Hai tròng mắt đen của hắn dần ảm đạm, rõ ràng ta đã nhìn thấy trong mắt hắn có một tia tuyệt vọng chợt lóe rồi biến mất. Ta biết lời ta rất quyết tuyệt nhưng nếu không làm vậy, ta sao có thể chặt đứt ý niệm trong đầu hắn?
Hắn cắn răng, khóe miệng lại lần nữa mang nụ cười trào phúng. Nụ cười như vậy, từ lúc hắn ở chung với ta đã biến mất không thấy nữa, “Nàng muốn thành tiên đến vậy sao?”
Ta cố gắng gật đầu, chỉ cảm thấy trong cơ thể đang có một người điều khiển những hành động của ta, suy nghĩ và cơ thể đối chọi nhau, nhưng ta làm bộ như không thấy. Ta nhất định phải làm vậy, ta không muốn ở lại nhân gian, để bị già đi, xấu đi. Chí ít, ta không thể để hắn nhìn thấy ngày nào đó ta sẽ già đi, xấu đi.
Hắn ngửa mặt lên trời, cười dài: “Được! Được! Được lắm!” Hắn nói liên tục ba chữ “được”. “Ta không cho phép nàng thành tiên, ta cứ muốn khiến nàng phải ở lại nhân gian đấy.”
Ta cười nhạt: “Ngươi định thế nào để giữ ta lại?”
Lần đầu tiên trong mắt hắn lộ ra tia hung ác: “Ta muốn hủy quả bàn đào đó.”
Ta cười khinh thường: “Ngươi không phải là đối thủ của ta!”
Sắc mặt của hắn dần chuyển xanh: “Vậy thử lại lần nữa xem!”
Yêu khí trên người hắn nhanh chóng tăng thêm, ta giật mình phát hiện, thì ra hắn vẫn tận sức che giấu yêu pháp của mình. Vậy thì lần đó, hắn đã cố ý nhường ta sao?
Yêu khí nặng nề, ta bắt đầu thấy rõ diện mạo ban đầu của hắn. Thì ra hắn là yêu quái thạch sùng (thủ cung). Loại thú này từ lúc sinh ra đã có linh dị, chẳng trách ta còn cảm thấy trong yêu khí kia có chứa ánh sáng tốt lành.
Ta vung kiếm, tập trung tinh thần đợi chiêu. Khí thế của hắn sắc bén như bậy, có lẽ đã thật sự nổi giận rồi. Rồi sẽ ra sao đây? Ra tay khó tránh khỏi thương vong, hắn sẽ giết ta sao?
Ý nghĩ trong đầu vừa động, hắn đã giành lượt ra tay trước. Mười ngón tay sắc nhọn đâm về phía ta. Ta lắc mình tránh khỏi, khua kiếm phản công. Không giống như lần trước, lúc này hắn chỉ công mà không thủ, nói là muốn hủy bàn đào nhưng lại giống như muốn giết chết ta, giải mối hận vừa rồi.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra hắn dù sao cũng chỉ là yêu quái. Nói trở mặt liền trở mặt luôn, chẳng còn chút dịu dàng nào lúc dưới trắng trước hoa.
Ta cắn răng, sử dụng toàn bộ đạo pháp, nếu không làm vậy, có lẽ chỉ trong tức khắc ta sẽ chết dưới móng vuốt của hắn. Đánh nhau một lúc lâu, ta dần suy yếu. Dù sao ta cũng chỉ là một cô gái mới mười sáu tuổi còn hắn thì không biết đã tu hành bao nhiêu năm nữa.
Hắn lại cười châm biếm: “Đưa quả bàn đào đó cho ta.”
Ta ngoan cố lắc đầu, nếu hắn vẫn nhẹ giọng yêu cầu thì có lẽ ta sẽ không kìm được mà mềm lòng, nhưng hắn lại chọn phương thức như vậy. Tuy ta tu đạo đã lâu nhưng vẫn không bỏ được cái tính bướng bỉnh, hắn càng bức ta thì ta càng không muốn làm theo ý hắn.
Hắn nhíu mày, nghiến răng nói: “Trở thành tiên quan trọng đến vậy sao?”
Ta cũng nghiến răng đáp: “Đúng là rất quan trọng, chí ít thì nó quan trọng hơn ngươi nhiều lắm.”
Hắn ngây người, ánh mắt tuyệt vọng muốn chết, thấp giọng nói: “Thì ra trong lòng nàng, ta chẳng có chút quan trọng nào.”
Cuối cùng hắn cùng vận hết toàn lực, hoa trong rừng đào rơi như mưa, rất nhiều cành đào vì bọn ta tranh đấu mà rụng xuống đất, bị giẫm đạp thành bụi, không còn chút hương thơm.
Thế này cũng tốt, cùng đi vào chỗ chết, không cần lựa chọn, khổ não cũng ít đi nhiều.
Vuốt của hắn khó khăn lắm mới đâm vào cơ thể ta nhưng đột nhiên dừng lại. Hắn vừa dừng lại là ngừng luôn, không di động thêm chút nào. Mà kiếm của ta cũng đâm vào giữa lồng ngực hắn, ta có thể thu phát như thường, vừa cảm thấy hắn ngừng lại, chớp mắt trong đầu lại đưa ra lựa chọn. Ta có thể ngừng lại không tổn thương hắn cũng có thể tiếp tục đâm xuống. Nếu ta dừng lại thì sau đó nên làm gì đây? Ta sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, tình nguyện làm một người phụ nữ tầm thường bên yêu quái, rồi từ từ già đi sao. Ta không thể làm vậy, tuyệt đối không thể làm như vậy. Ta cắn răng, kiếm vẫn đâm tiếp, đâm vào lồng ngực của hắn.
Đúng là kiếm tốt, cho dù đâm vào máu thịt cũng không bị trở ngại chút nào, thành thạo, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh trái tim. Dù sao ta cũng không muốn hắn chết, nhưng hắn vẫn sẽ bị thương.
Hai người chúng ta bất động tại chỗ, hắn nhìn ta chằm chằm, cười buồn bã: “Nàng ghét ta đến vậy ư?”
Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng hắn. Đầu ta trống rỗng, không hiểu sao lại nghĩ tới một vấn đề. Người ta vẫn nói thạch sùng là một loại động vật lạnh lùng, ngay cả máu cũng có màu lục, thật ra cũng không phải như vậy, thì ra máu của thạch sùng cũng màu đỏ, ấm áp, sánh đặc hệt như máu của bất cứ con người nào.
Kiếm đâm vào người hắn cũng không sâu, ta chỉ muốn khiến hắn tuyệt vọng.
Nhưng hắn lại dùng sức xô người về phía kiếm, ta kinh ngạc định thu tay thì không kịp. Kiếm đã đâm thấu qua cơ thể hắn, mà khoảng cách giữa ta và hắn bỗng chỉ còn trong gang tấc.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, thấp giọng nói: “Nàng đã ghét ta như vậy thì ta thà chọn chết đi. Thành tiên thì thế nào? Trường sinh bất lão thì sao? Nếu phải sống cô đơn ngàn vạn năm không bằng sống sung sướng một ngày.”
Khóe mắt ta bắt đầu ươn ướt, ta kinh hãi, ta đang khóc sao? Không thể, ta tuyệt đối không thể rơi lệ. Ta là người tu đạo, tuyệt đối không thể rơi lệ vì bất cứ nam nhân nào vả lại hắn cũng đâu phải nam nhân, chẳng qua chỉ là yêu mà thôi.
Ta gắng sức cắn chặt răng, rút kiếm ra. Tuy một kiếm này đâm vào rất sâu nhưng cũng không đâm trúng tim hắn, có lẽ hắn sẽ cần an dưỡng rất lâu, nhưng hắn vẫn có thể sống tiếp. Bởi vì hắn là yêu, sức sống vượt xa con người.
Ta lạnh lùng quay đầu đi, không để cho nước mắt chảy ra. “Ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Lát sau, một tiếng thở dài yếu ớt từ phía sau truyền tới, lại một lúc nữa, rừng đào yên tĩnh như đã chết, chỉ còn sót lại tiếng gió xào xạc.
Lúc ta quay đầu lại thì chẳng biết hắn đã đi đâu, trên mặt đất vẫn còn một vũng máu đỏ sẫm.
Ta chậm rãi quỳ xuống trước vũng máu. Dẫu sao ta vẫn chưa rơi lệ, trong lòng vừa đau đớn vừa vui sướng, cho đến cuối cùng ta vẫn chưa từng rơi lệ.
Ngày hôm sau, ta tắm rửa thay y phục, đem quả bàn đào kia ra. Thanh Điểu bay vào rừng lần thứ hai, nó mở miệng nói: “Ăn bàn đào sẽ quên hết mọi tình ái trên thế gian.”
Ta cười, ta vốn không có tình ái cũng chưa từng yêu nam nhân nào. Chính xác mà nói, ta chỉ từng ở chung với một yêu quái một khoảng thời gian. Hai sinh linh cô độc đã từng cùng nhau vượt qua những ngày trong kiếp phù du tịch mịch này. Có lẽ bởi vậy nên ta mới dần bận lòng vì hắn còn hắn cũng không muốn rời khỏi ta mà thôi.
Ta ăn bàn đào xong thân thể càng lúc càng nhẹ, nhẹ như đóa hoa rơi chưa biết tiền đồ, lòng cũng càng ngày càng nhẹ, nhẹ như hạt bụi trần bé nhỏ giữa nhân gian. Ta thổi một khúc khèn lần cuối, trong bản nhạc, ta chậm rãi bay lên không trung. Quay đầu lại nhìn, phía dưới là rừng hoa đào ta đã sống nhiều năm. Ta đi rồi, rừng đào khó tránh khỏi cô quạnh.
Hắn có còn trở lại không?
Suy nghĩ của ta dừng lại trong đám mây của Côn Luân. Khuôn mặt của hắn dần dần mờ nhạt không rõ, không còn lưu lại chút vết tích nào.
Ta bắt đầu cuộc sống của tiên tử, hết thảy những gì ở trần thế đều chẳng liên quan đến ta nữa. Người cũng được, yêu cũng tốt, tất cả đều đã rời xa ta, suốt đời cũng không gặp lại nữa.
[8]
Có lẽ do trúng độc nên ta dần mất đi pháp lực đồng thời nhớ lại ít chuyện cũ vốn đã quên mất vì đống pháp lực đó. Một ngàn năm đã trôi qua, yêu quái đó vẫn chưa từng tu luyện thành tiên sao?
Ta vịn cửa đi ra, nhìn hoa đào nở đầy sân cung Trường Dương. Mặc dù còn trong mùa xuân sức sống bừng bừng, những cánh đào đã phất phơ trong gió. Đông Phương Sóc lặng yên đi tới bên cạnh ta, sắc mặt của hắn còn tái nhợt hơn cả ta. Hình như hắn rất mệt mỏi nhưng vẫn cười hỏi ta: “Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?”
Ta trầm ngâm nhìn hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia. Đôi mắt ấy nhìn rất quen, lẽ nào yêu quái kia chẳng những không tu luyện thành tiên mà trái lại còn rơi vào luân hồi? Kiếm của ta không đủ giết chết hắn, vì sao hắn lại chết được?
Hắn đỡ lấy ta: “Ta đang thử luyện thuốc mới, nhất định sẽ tìm được phương pháp giải độc.”
Ta thấy tay hắn run nhè nhẹ, mạch máu hơi hiện màu xanh nhạt.
Ta nắm lại tay hắn, nó lạnh như băng, không hề giống như trước kia. Ta nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi cũng trúng độc ư?”
Hắn mỉm cười, không thèm để ý: “Ta chỉ đang thử độc tính thôi, không phải trúng độc.”
Ta im lặng một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: “Đó là độc thạch sùng!”
Hắn ngẩn ra, sắc mặt dần lạnh: “Sao nàng biết?”
Ta cười cười, thản nhiên đáp: “Ta đoán thế.”
Hắn lo lắng suy đoán ý ta, chậm rãi nói: “Cho dù là kịch độc gì ta cũng sẽ chữa khỏi cho nàng.”
Hai người chúng ta lặng lẽ đối mặt, trong lòng đều có tâm sự. Ta không muốn biết vì sao hắn lại tới, sau ngàn năm tu hành, cuối cùng ta cũng nhận ra lời hắn nói rát chí lý: sống cô đơn ngàn vạn năm còn không bằng sống sung sướng một ngày.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể tìm được giải dược.
Mùa hoa đào dần trôi qua, theo sự tàn lụi của những cánh đào, sinh mệnh của ta cũng từ từ tan biến. Ta bắt đầu nằm trên giường bệnh, không đứng dậy được, cho dù là ban ngày cũng ngủ rất sâu. Thời gian ngủ càng lúc càng nhiều, thời gian tỉnh táo trong một ngày cũng chẳng còn mấy.
Những lúc ngẫu nhiên khôi phục ý thức, ta liền thấy khuôn mặt ngày càng tiều tụy của hắn, so với ta, nhìn hắn càng giống người trúng độc hơn. Ta chỉ mất đi tiên pháp, chỉ ngủ như điên mà thôi, còn khí sắc thì vẫn như trước, khuôn mặt vẫn tươi sáng như hoa đào, hoặc có lẽ còn diễm lệ hơn một chút. Cái này không thể không xét tới công lao của ánh sáng nhật nguyệt cùng đồ ăn thức uống nơi trần gian. Lúc còn ở Côn Luâ, ta chỉ ăn mỗi bách hoa đan.
Bây giờ ta giống như một phàm nhân, một ngày ăn hai bữa, tuy đều là đồ chay nhưng đồ ăn trong cung thay đổi liên tục, dù chỉ là thức ăn chay cũng rất đa dạng rồi. Dần dần, ta bắt đầu hoài niệm kiếp sống ở rừng đào, hằng ngày khi ngồi thiền có thể lặng lẽ ngồi bên hắn. Mặc dù vẫn yên lặng nhưng có một người làm bạn bên cạnh không thể giống ngồi một im lặng một mình.
Ta cứ nặng nề thiếp đi như vậy, cứ tưởng rằng sẽ ngủ cho tới khi sinh mệnh kết thúc. Ta sẽ chết đi trong lúc ngủ sao? Ta vẫn không thể tin được, dù sao ta vẫn là tiên tử mà. Dù là một tiên tử thất bại nhưng cũng vẫn là thần tiên, chẳng lẽ lại chết vì độc của yêu quái?
Có lẽ tận nơi sâu nhất trong lòng ta vẫn luôn chờ ngày này, ta sẽ bình thản chết đi, chấm dứt kiếp sống tu hành không bao giờ ngừng đó. Có lẽ ta sẽ được quay về luân hồi! Nếu kiếp sau được làm người, ta sẽ vĩnh viễn không tu tiên nữa.
Nhưng cuối cùng ta vẫn không chết. Có một ngày ta mở mắt ra, những gì trước mặt lại lần nữa thay đổi.
Thân thể ta nhẹ như chim yến, pháp thuật đã mất lần nữa trở lại với ta. Độc của ta đã được giải rồi sao?!
Ta vươn tay, lỗ nhỏ ở lòng bàn tay vẫn thế, xem ra nó sẽ trở thành ấn ký của ta suốt đời. Nhưng lỗ nhỏ kia không còn màu đen nữa, bên trong cũng không còn độc dược, tất cả vẫn như cũ, những ngày trúng độc kia giống như một giấc mơ không có thực.
Ta bước ra khỏi chỗ ở, nữ tử trong cung vẫn y nguyên. Các nàng lặng lẽ đi lại, tựa như những bóng hồng đang trôi nổi. Ta kéo một cô gái hỏi nàng Đông Phương Sóc đã đi đâu.
Vẻ mặt nàng ta cổ quái nhìn ta: “Ngài ấy đã đi rồi, nói rằng sẽ tới rừng đào bên cạnh Tây hồ.”
Rừng đào?!
Độc của ta… “Cô có biết hắn dùng cách gì để giải độc cho ta không?”
Cô gái kia lắc đầu: “Ngài ấy đi rất vội, cũng không để lại lời nhắn nào.”
Ngự dược phòng ở cung Trường Dương vẫn còn những đan dược chưa từng dùng, còn có vài xác thỏ chưa được chôn, rốt cuộc hắn đã dùng biện pháp gì để giải độc cho ta?
[9]
Ta đi về phía Tây hồ, đó là quê nhà ở trần gia của ta. Ngàn năm trôi qua, tất cả đều trở nên mơ hồ không rõ, triều đại ở trần gian cũng đã thay đổi rất nhiều lần, Tây hồ nhất định cũng đã khác trước.
Rất nhanh ta đã tới ven hồ, hồ vẫn ở nơi đó, núi xanh cạnh hồ vẫn y nguyên. Sóng Tiền Đường, trăng Tây hồ, có lẽ dù qua thêm ngàn năm nữa cũng sẽ không thay đổi.
Bỗng nhiên, ta nhìn thấy một mảnh rừng đào hồng phấn, đã qua ngàn năm, rừng đào vẫn như trước?
Ta dừng lại ở tiền đình trong rừng đào, lòng thấp thỏm bất an. Ta đã rời khỏi đây một ngàn năm, ai đã chăm sóc rừng đào vậy?
Từ trong rừng truyền ra tiếng hô dịu dàng của một cô gái: “Tiểu Bạch, đừng chạy, Tiểu Bạch, ngươi muốn chạy đi đâu?”
Được gọi là Tiểu Bạch, chắc hẳn phải là một con thỏ trắng nhỏ rồi? Ta âm thầm suy đoán nhưng thứ hiện ra trước mắt lại khiến ta kinh hãi. Một con thạch sùng rất lớn chạy từ trong rừng, nó vừa thấy bên ngoài có người liền lập tức quay lại.
Con thạch sùng đó lớn như vậy, hẳn phải được nuôi hơn ngàn năm rồi, có lẽ cũng đã thành yêu.
Cô gái trong rừng kêu: “Ngươi dám trốn nữa ta đem ngươi đi mài thành chu sa.”
Một cô gái mặc áo hồng xuất hiện trước mặt ta. Ta giật mình, cô gái kia, cho dù là quần áo hay vóc dáng đều giống hệt như ta của một ngàn năm trước.
Hai người chúng ta bốn mắt nhìn nhau, nàng ta có một đôi mắt rất quyến rũ, thoạt nhìn giống như đã từng quen biết.
Nàng nhìn ta nhưng không hề kinh ngạc, trái lại còn nở một nụ cười khôn khéo: “Cuối cùng ngươi cũng tới.”
“Cô biết ta sẽ tới ư?”
Cô gái kia cười cười: “Ta đã đợi ngươi một ngàn năm rồi.”
Lại có một người chờ ta một nghìn năm? “Nghìn năm trước, ta biết cô sao?”
Cô gái thản nhiên đáp: “Nghìn năm trước, ngươi cũng không thể tính là quen biết ta, thậm chí ngươi còn chưa từng gặp ta. Thế nhưng ngươi lại tùy tiện đoạt đi nam nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh ta, chàng vì ngươi mà rời khỏi ta, thậm chí vì ngươi mà vứt bỏ cuộc sống trường sinh bất lão của chính mình.”
“Cô…” Ta ngập ngừng, “Lẽ nào cô là tiểu thư của nông trang đó?”
Cô gái cười nhạt: “Thậm chí ngươi còn không biết tên ta, ta lại vì ngươi mà sống một nghìn năm rồi.”
“Vì ta mà sống một nghìn năm?” Xin chỉ giáo cho? Cô gái ở nông trang kia rõ ràng chỉ là phàm nhân, sinh mệnh của nàng sao có thể vượt quá trăm năm.
“Ta cũng từng cho rằng mình rồi sẽ gả cho người ta, sống thế đến hết đời nhưng ta lại không cách nào quên được chàng. Từ lâu ta đã biết chàng là yêu, chàng cũng chưa bao giờ lừa gạt ta. Chàng cũng chưa từng ép ta làm chuyện gì, tất cả đều chỉ là ta cam tâm tình nguyện.”
Nàng lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi có hiểu thế nào là yêu một người không?”
Ta kinh ngạc, vô thức lắc đầu.
Nàng ngửa mặt lên trời cười dài: “Dĩ nhiên ngươi không thể hiểu được bởi vì ngươi chưa từng yêu ai khác, ngươi chỉ yêu chỉ mình.”
Ta chỉ yêu chính mình?!
“Chàng rời ta mà đi, ta vẫn không thể thuận theo lệnh của cha mẹ mà gả cho một nam tử môn đăng hộ đối, bởi vì ta đã biết thế nào là yêu một người. Ta không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Vì nguyên nhân này, ta bị cha mẹ nhốt trong tiểu viện, không có tự do. Nhưng có hề gì, cho dù cô độc chết già thì cũng là lựa chọn của ta. Sau đó không lâu, chàng bị trọng thương, lần thứ hai xuất hiện trước mặt ta.”
Sau khi hắn bị thương liền rời đi, hóa ra là đi tìm nàng.
“Ta cầu chàng dẫn ta đi nhưng chàng chỉ cười lắc đầu. Chàng nói tuy chàng thấy rất có lỗi với ta nhưng vẫn thỉnh cầu ta đồng ý sống sót thay chàng. Ban đầu ta hận chàng đến tận xương tủy, không phải vì chàng mê hoặc ta mà vì chàng không đếm xỉa đến ta mà rời khỏi. Nhưng khi nhìn thấy chàng hấp hối, ta vẫn cứ đáp ứng yêu cầu của chàng. Ta cũng không biêt, thì ra thay chàng sống sót lại là việc thống khổ, tịch mịch đến vậy.”
Thống khổ tịch mịch… Ta im lặng không nói gì, mọi người đều sợ cái chết nhưng chưa từng trường sinh sao có thể hiều được sự đáng sợ của trường sinh.
“Chàng đem nội đan đã tu luyện rất lâu cho ta, bảo ta rằng chỉ cần có viên nội đan đó, ta có thể sống mãi. Chàng xin ta chăm sóc mảnh rừng đào này, bởi vì một ngày nào đó, người chàng đợi có thể sẽ quay lại nơi đây.”
Nàng cười sầu thảm: “Ta biết người chàng đợi là một nữ tử nhưng ta vẫn khăng khăng làm theo tâm nguyện đó.” Ánh mắt lạnh buốt của nàng chiếu lên người ta: “Quả nhiên đúng như dự đoán của chàng, cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi.”
Ta đã quay lại nhưng đây là tâm nguyện của ta sao? Hai con thạch sùng trốn trong rừng lén lút nhìn chúng ta. Từ lúc nàng nhận được nội đan thạch sùng, nàng đã không còn là người mà đã biến thành yêu quái thạch sùng rồi. Nếu lúc này lấy nội đan đó ra, nàng sẽ hóa thành một làn khói nhẹ. Thân xác của nàng đã thành cát bụi trong một ngàn năm này, sở dĩ nàng vẫn còn tồn tại hoàn toàn là vì nội đan đó.
Ta là tiên tử, tiên pháp cũng đã khôi phục nhưng lại chẳng có dũng khí hàng yêu trừ ma. Ai nói là nhiên nhân thì có tư cách phán xử sống chết của người khác? Ai nói cứ là yêu thì không nên tồn tại trên thế gian này?
Khi ta đối mặt với cô gái vốn là người mà bây giờ đã thành yêu kia, ta biết chính nàng đã tính toán để khiến ta đến đây. Nhưng ta lại không có cách nào oán hận được, thậm chí trong lòng còn có chút xấu hổ. Bởi vì một ngàn năm trước hay là cả sau này, ta đều thua xa nàng.
[10]
Theo năm tháng Đào hoa quán đã trở thành cát bụi, không còn tồn tại nữa. Nàng ta dùng một tảng đá lớn xây phòng rồi sống trong nhà đá. Trong phòng không có đồ đạc gì ngoài một chiếc giường đá lạnh lẽo. Ta không thể tưởng tượng ra một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy đã làm thế nào để sống trong gian thạch thất lạnh giá này suốt một ngàn năm, nỗi cô đơn của nàng có lẽ còn hơn ta rất nhiều.
Bởi vì ta đã quên hết còn nàng vẫn nhớ rõ quá khứ.
Hai con thạch sùng lớn kia xoay xoay thân thể xấu xí, đi sau lưng nàng. Nàng ta cũng là yêu quái thạch sùng, chẳng qua không có thể xác của thạch sùng mà thôi. Nàng đối với hai con thạch sùng cực kỳ dịu dàng, giống như đang đối đãi với người thân vậy.
Ta rất muốn hỏi nàng xem Đông Phương Sóc có đến đây không nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra tiếng.
Hai người chúng ta lặng lẽ đối diện nhau trong gian nhà đá, đau khổ chờ đợi, nhưng không ai biết mình đang chờ cái gì.
Dần dần lòng ta xuất hiện cảm giác thân thiết với nàng, tuy rằng nghìn năm trước ta mới chỉ nhìn thoáng qua cái bóng của nàng, nhưng trải qua một ngàn năm, cảnh còn người mất, có thể gặp lại cũng coi là duyên phận hiếm có.
Nàng có tập tính của thạch sùng, lúc an tĩnh liền như một bức tượng, không hề di động mảy may. Hai con thạch sùng canh giữ bên cạnh nàng, ba sinh linh tạo thành một bức tranh thê lương, xen giữa mỹ lệ và xấu xí.
Ta cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, cũng giống như ta vậy.
Nỗi tuyệt vọng của chúng ta là bởi cuộc sống trường sinh cùng tương lai mịt mờ không thể đoán trước. Chỉ cần tiếp tục sống, nỗi tuyệt vọng đó sẽ hình với bóng, mãi mãi không dứt. Nhưng chúng ta lại chỉ có thể tiếp tục sống mãi như vậy, mãi mãi chịu đựng nỗi tuyệt vọng đau tận xương tủy ấy.
Ta là tiên nhân, vốn không cảm nhận được đau khổ vui sướng gì đó nhưng dù sao ta cũng chưa thực sự vong tình, chỉ cần sinh linh có tình thì sẽ không thể thoát khỏi sự đau khổ trong linh hồn.
Một tiếng động rất nhỏ từ ngoài phòng truyền tới, hai tên thạch sùng lập tức chạy ra ngoài. Nàng ta chạy theo chúng, mặc dù tỏ vẻ thản nhiên nhưng mặt nàng đã có vẻ lo lắng rất kỳ lạ.
Dù sao hắn cũng là người phàm, tuy xuất phát sớm hơn nhưng tới rừng đào còn trễ hơn cả ta.
Ta ra khỏi nhà đá thì thấy hắn dựa vào một gốc đào, ngay cả môi cũng đã biến thành màu xám trắng, đó là màu của thạch sùng.
Hắn thấy hai người chúng ta nhưng cũng không hề giật mình chỉ cười thản nhiên: “Nàng cũng tới rồi.”
Ta gật đầu. Lúc này ta đã biết hắn dùng cách gì để cứu ta, chắc chắn hắn đã dùng máu trong cơ thể để trao đổi nên ta mới được cứu, còn độc lại dời hết lên người hắn.
Nhưng ta không hề thấy cảm động, có lẽ tu hành suốt nghìn năm đã đúc thành ý chí sắt đá, hoặc có lẽ là vì ta sớm đã đoán được chuyện này sẽ không kết thúc như thế. Trong ba người chúng ta, vẫn có cái gì đó cần phải giải quyết, nếu đời này chưa giải quyết xong, nó sẽ kéo dài đến kiếp sau.
Nhưng ta không muốn tiếp tục dây dưa nữa, nếu Kim Mẫu nương nương lệnh cho ta xuống trần, ắt hẳn bà cũng đã nhìn ra trần duyên của ta.
Duyên trần còn chưa đứt sao có thể làm một thần tiên thanh tịnh, vô vi(1).
Ta nhận ra ánh mắt của nàng nhìn Đông Phương Sóc, thâm tình như vậy, ngay cả ngàn năm cô đơn cũng không thể tiêu trừ sao? Hoặc có lẽ ta vẫn không thể hiểu được cái được gọi là yêu, khi yêu một người, dù là bãi bể cũng có biến thành nương dâu.
Nàng quay đầu nhìn ta: “Chàng sắp chết rồi.”
Ta gật đầu, hắn là con người, ngay cả tiên tử cũng không thể chịu đựng được loại độc đó, làm sao hắn có thể chống đỡ được?
“Ngươi thật sự muốn nhìn thấy chàng chết sao?”
Ta cười hờ hững: “Vậy ta nên làm gì đây?”
Trong mắt nàng chợt lóe lên một tia quỷ dị, “Độc của thạch sùng, thế gian không có thuốc chữa, ngay cả ta cũng không giải được.”
Ta gật đầu. Thế gian không thuốc chữa, cũng không phải thật sự không có thuốc chữa.
Quả nhiên, nàng nói tiếp: “Chỉ có một thứ mới giải được độc thạch sùng.”
“Cái gì?” Ta nhàn nhạt hỏi.
“Quả bàn đào!” Đôi mắt quyến rũ mà tuyệt vọng của nàng cuối cùng cũng hiện ra chút hi vọng: “Chỉ cần người quay về Côn Luân trộm lấy bàn đào là có thể giải được độc của chàng.”
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của nàng lần đầu ửng đỏ, ta biết vì sao nàng lo lắng như vậy. Bàn đào không những giải được độc thạch sùng mà còn có thể khiến Đông Phương Sóc trường sinh bất lão. Nếu Đông Phương Sóc trường sinh thì có thể ở bên nàng ta mãi mãi.
Cô gái đáng thương, dù nàng là người hay yêu thì nguyện vọng lớn nhất trong lòng nàng chẳng qua chỉ là ở cùng một chỗ với người nàng yêu mà thôi. Nhưng ta lại không thể đi trộm bàn đào vì nàng.
Ta nhìn về phía Đông Phương Sóc, hắn im lặng nhìn ta chăm chú, bốn mắt chạm nhau, hắn luôn đoán được ý nghĩ của ta, hẳn đã ngờ tới ta sẽ không đi trộm bàn đào.
Nụ cười bên môi hắn có chút trào phúng, tựa như yêu quái một ngàn năm trước, “Trong lòng nàng, ta vẫn không có gì quan trọng.” Hắn lẩm bẩm như đang nói một mình.
Phức tạp như thế chỉ là để chứng minh địa vị của ngươi trong lòng ta sao? Tính ta vẫn bướng bĩnh như trước, nhưng cũng không hẳn chỉ là tính cách. Một số chuyện có thể nhượng bộ nhưng cũng có một số việc ta không thể nhường dù chỉ là nửa bước. Ta có thể chết vì ngươi nhưng không thể đi trộm bàn đào cho ngươi.
Ánh mắt quyến rũ của nàng kia dần hiện lên chút ý hận: “Ngươi thật sự muốn chàng chết ư?”
Ta cười thản nhiên: “Hắn chỉ là con người bình thường, bây giờ không chết, qua vài chục năm nữa cũng sẽ chết.”
Nàng ta cắn răng, khuôn mặt lộ ra sắc xanh, là màu của thạch sùng. Hiển nhiên, nàng đã phẫn nộ đến cùng cực. Nàng biết ta nói không sai, cho dù bây giờ Đông Phương Sóc không chết, vài chục năm nữa hắn cũng sẽ chết, trừ phi…
Trừ phi hắn ăn bàn đào.
Nàng ta cố sức áp chế lửa giận, rồi đột nhiên hạ hai đầu gối, quỳ rạp xuống đất: “Bàn đào đã kết quả rồi, ngươi là tiên tử trông coi bàn đào. Với người khác chuyện này khó như lên trời nhưng với ngươi lại dễ như trở bàn tay. Ta không thể chịu nổi cuộc sống cô đơn như ngàn năm kia nữa, ta chỉ cầu xin ngươi, trộm một quả bài đào, chỉ cần một quả là chàng có thể trường sinh rồi.”
Ta cười tàn nhẫn, lấy hạt đào từ trong ống tay áo ra: “Nếu ngươi thật sự muốn bàn đào như vậy thì làm cho cái hạt này nẩy mầm đi.”
Nàng ta kinh ngạc, gương mặt lúc xanh lúc trắng. Ta nghĩ nàng hẳn đang tức giận khó nén, có lẽ còn muốn giết ta nữa.
Nếu thật sự như vậy, ta thà chết trong tay nàng. Ta ghét hai lựa chọn đang đặt trước mặt, trộm hay là không trộm, loại nào ta cũng không muốn chọn.
Tay nàng run nhè nhẹ, sắc mặt càng lúc càng xanh. Đúng lúc ta cho rằng nàng không thể kiềm chế được nữa thì nàng bỗng nhận lấy hạt đào trong tay ta: “Được! Ta không tin mình không trồng được cây bàn đào này.
Nàng xoay người đi về bờ suối ở hướng mặt trời, lấy tay móc đất rồi đặt hạt đào xuống. Ta thấy nàng tỏ vẻ thành kính quỳ gối trước đống đất nho nhỏ ấy, tựa như thứ nàng chôn xuống không phải là hạt giống mà là hi vọng của nàng vậy.
Ta bồi thêm một câu khiến nàng càng tuyệt vọng: “Cho dù hạt giống này có thể nảy mầm thì cũng phải ngàn năm nữa mới kết quả.”
Cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa, yêu khí ngưng tụ lên hai gò má xanh xám, nàng nhìn ta thật hung dữ, giống hệt vẻ mặt của hắn lúc cướp bàn đào nghìn năm trước.
Bỗng nhiên, ta hiểu ra tại sao mình cảm thấy thân cận với nàng, không chỉ vì nàng là người mà một ngàn năm trước ta từng nhìn thấy bóng dáng, mà còn bởi trong cơ thể nàng có nội đan của hắn. Nội đan kia khiến ta có cảm giác quen thuộc, giống như tên yêu quái ngàn năm trước vậy.
Nàng nghiến răng nói: “Cho dù bao nhiêu năm ta cũng sẽ đợi, đợi cho đến khi bàn đào ra hoa kết quả.”
Thế nhưng chắc gì mỗi kiếp cô đều có thể tìm được hắn.
Đông Phương Sóc bình thản dựa vào gốc đào, thờ ơ lạnh nhạt, tựa hồ tranh chấp của nữ tử chúng ta không liên quan gì đến hắn.
Trên trời mây trắng ẩn hiện, trần gian hoa rơi lả tả, thần linh nơi cửu thiên thập địa liệu có từng nhìn thấy trong rừng đào nho nhỏ bên bờ Tây hồ này, có ba sinh linh đau khổ, đang dồn ép lẫn nhau?
[11]
Nàng ta bắt đầu nghĩ mọi biện pháp để giết chết ta, thiết kế vài cơ quan tại những nơi ta nhất định sẽ đi qua trong rừng đào, hoặc là triệu tập vài sơn tinh quỷ mị tới tấn công ta. Mỗi ngày nàng lại dùng một phương pháp khác nhau nhằm giết chết ta nhưng vẫn không thể thành công.
Ta đã khôi phục tiên pháp, không cần ăn cơm cũng không tới gần nàng, giống hệt như một tiên nữ chẳng quan tâm sự đời. Nhưng ta biết mình không xuất trần được nữa, không phải vì duyên trần chưa đứt mà là vì trần tâm của ta chưa chết.
Hơi thở của Đông Phương Sóc rất suy yếu, ngày sống có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hằng ngày hắn đều ngồi giữa rừng đào, nhìn hoa đào trên cây cùng hoa rơi dưới tán cây. Tuy rằng nơi đây ở phía đông nam, mùa hoa dài hơn phương bắc, nhưng ngày lại ngày trôi qua, hoa đào vẫn cứ rụng xuống.
Không ai nhắc tới việc đi trộm bàn đào, ý kiến quái dị đó cũng rơi rụng dần như những cánh đào, dần biến thành bụi trong bùn đất.
Vào lúc cánh đào cuối cùng lìa cành, nàng hẹn ta gặp nhau trong rừng. Nàng cầm một thanh dao găm sắc nhọn, không biết đang nghĩ gì.
Ta thản nhiên bước tới, ta biết nàng không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Nàng không nhìn ta, ánh mắt vẫn đặt lên thanh dao.
Ánh nắng chiếu lên lưỡi dao rọi tia sáng như tuyết, cũng chiếu rọi một tia sắc bén nơi đáy mắt nàng.
“Cô muốn giết ta sao?” Ta hỏi.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt quái dị, cười cười: “Ta giết ngươi thì có thể cứu chàng sao?”
Không cần ta trả lời, hai người chúng ta đều biết đáp án. Cho dù có giết ta cũng không thể cứu hắn. “Ngươi đã biết độc đó không có thuốc giải, cũng biết hắn sẽ giải độc cho ta, vậy sao còn dùng tới loại độc này?”
Nàng cười thảm: “Chỉ vì hai người bọn ta đều muốn đánh cuộc một lần.”
Đánh cuộc cái gì? Có gì đáng để đem mạng mình ra cược?
“Chàng muốn biết, đến cùng trong lòng ngươi, chàng quan trọng hơn hay là thân phận tiên tử kia quan trọng hơn. Dù đã qua một nghìn năm nhưng chàng vẫn không cam lòng.” Hắn không cam lòng, không cam tâm ta lựa chọn trở thành tiên tử mà rời bỏ hắn.
“Ta cũng không cam tâm.” Nàng không tâm là bởi hắn chọn ta nên rời bỏ nàng.
Còn ta thì sao? Liệu ta đã cam tâm chưa?
“Ta cũng muốn chứng minh một việc.”
Lòng ta chợt có cảm giác chẳng lành, để chứng minh một việc quan trọng đến vậy sao?
“Chứng minh ta yêu chàng hơn ngươi. Để khiến chàng hiểu ra điều này, ta không tiếc dùng loại độc không giải được. Tâm ý của chàng đều đặt lên người ngươi, ta biết chàng sẽ giải độc cho ngươi. Ta và chàng đều muốn biết liệu ngươi có đi trộm bàn đào vì chàng không. Nếu ngươi đi trộm bàn đào, ngươi sẽ không còn là tiên tử còn chàng lại có thể trường sinh. Hai người bên nhau suốt đời là chuyện ta không muốn nhìn thấy nhất, nhưng nếu thật như vậy, ta cũng không thể làm gì. Nhưng cuối cùng ngươi đúng như dự đoán của ta, ngươi không muốn rời bỏ thân phận tiên tử, ngươi thà rằng nhìn thấy chàng chết.”
Ta im lặng không đáp, chúng ta đều có thể chết. Người cũng tốt, yêu cũng được, cho dù là tiên tử cũng đều do số phận dẫn dắt, khi số mệnh đã tới, sao có thể chỉ lo cho thân mình.
Nàng cười thật vui vẻ, đôi mắt càng thêm quyến rũ, mỹ lệ: “Nhưng ta không thế, vì chàng, ta không cần gì cả.”
Nàng vung thanh dao trong tay nhưng không phải hướng về ta mà là hướng vào bụng nàng. Dưới rốn ba tấc là đan điền. Có câu, dù người, yêu hay là thần tiên đều đem nội đan vất vả tu luyện được giấu ở đó.
Dao găm trong tay nàng hẳn do danh gia đúc ra, thổi một sợi tóc lên sẽ đứt ngay, lúc giết người trên đao cũng không dính vết máu. Bởi vậy khi nàng dùng nó đâm vào bụng mình, thân dao vẫn sáng chói như trước. Lưỡi dao sáng như tuyết phản chiếu bóng mây trên trời, phản chiếu cành đào đã rụng hết hoa, phản chiếu đôi mắt quyến rũ của nàng kia, cũng sự quyết tuyệt lạnh lẽo trong mắt nàng.
Nàng đưa tay đặt vào trong bụng, lấy ra một viên nội đan nho nhỏ. Cái gọi là nội đan, dù là dốc hết công sức tu luyện ra nhưng không phải ai cũng biết hình dạng của nó ra sao.
Nàng lại nâng nội đan tới trước mặt ta. Chẳng qua chỉ là một viên màu đỏ nho nhỏ, đập nhè nhẹ, như có như không. Nàng cười: “Nội đan này là ngàn năm trước chàng cho ta, bây giờ ta trả lại cho chàng. Ta vì chàng mà canh giữ vườn đào và nội đan trong một nghìn năm, là sống hay chết, quên mất ký ức đều không quan trọng. Ta chỉ mong viên nội đan này có thể cứu chàng!”
Ta cắn răng, nhận lấy nội đan kia. Cuối cùng ta cũng nhớ ra mình vẫn chưa biết tên nàng, “Cô tên là gì?”
Nàng cười khẽ: “Ta tên Đào Hoa!”
Nội đan dời từ tay nàng sang tay ta, trong nháy mắt nàng đã hóa thành một làn bụi tản mạn khắp phía trong vườn đào.
Ta nâng nội đan lên, nhiệt lượng từ nội đan nhẹ nhàng làm nóng tay ta. Thì ra nội đan lại nóng đến vậy, nóng tới mức làm bỏng tim người.
Ta quay đầu, hắn đã đứng đằng sau, ánh mắt hai chúng ta đều đặt lên viên nội đan. Một lát sau, hắn mới mỉm cười, nói vu vơ: “Dùng nội đan của thạch sùng phối với thuốc, luyện thành chu sa, đó chình là thủ cung sa(2) trong truyền thuyết.”
Hắn nhận lấy nội đan rồi xoay người đi về phía nhà đá.
Ta chợt cảm thấy mệt mỏi, chúng ta đau khổ dồn ép lẫn nhau như vậy rốt cuộc là để làm gì?
[12]
Quả nhiên hắn không dùng tới viên nội đan đó mà đem nó nghiền vụn ra. Nghiền xong, hắn thêm nhiều vị thuốc phức tạp. Trong lúc hắn làm việc, hai con thạch sùng to lớn sẽ canh giữ bên cạnh, im lặng đứng quan sát.
Bây giờ ta không còn nghĩ chúng xấu xí nữa, trái lại còn nhìn ra một tia quyến luyến không muốn bỏ trong mắt chúng. Yêu cũng vậy, động vật cũng thế, đại khái đều giống con người, vì tình mà bị tổn thương, vì tình mà khổ, vô tình nhất trên đời chính là thần tiên.
Chế xong thủ cung sa, hắn liền nhỏ lên cánh tay của ta. Ta hỏi hắn vì sao phải làm vậy.
Hắn cười đáp: “Ta muốn biết nàng có còn trong sạch không.”
Đây đúng là việc thừa, không phải nữ tử thuần khiết thì không thể trở thành thần tiên.
Chu sa đỏ thắm ngưng tụ trên cánh tay, không hề rút đi, tựa như lệ máu ngàn năm. Có lẽ hắn làm vậy cũng không phải vì muốn nghiệm chứng ta có phải xử nữ không, chẳng qua là muốn lưu lại trên người ta một ấn ký, để ta lúc nào cũng nhìn thấy, lúc nào cũng nhớ tới.
Hắn biết rất rõ cách để dằn vặt tâm hồn ta, nhìn thì tưởng không có gì nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
Sau đó hắn dần dần thích ngủ, bất kể là ngày hay đêm. Thỉnh thoảng được lúc thanh tỉnh, hắn sẽ hỏi ta: “Song Thành, kiếp sau, nàng sẽ ở đâu?”
Ta không đáp, kiếp sau, ta sẽ ở đâu đây?
Đào Hoa thì sao? Kiếp sau nàng sẽ ở nơi nào?
Chúng ta buồn bã đối mặt, không hề nhắc từ nào liên quan tới Đào Hoa.
Tính toán thời gian, bàn đào cũng đã kết quả rồi. Quả đúng như lời Đào Hoa đã nói, ăn cắp bàn đào đối với ta là dễ như trở bàn tay. Mà Kim Mẫu nương nương cũng không phải bà lão tàn nhẫn như người đời sau thường thích miêu tả, thực ra người rất từ bi. Có thể ta sẽ vì trộm bàn đào mà bị tước bỏ tiên giai nhưng ta vẫn có thể trở thành tán tiên tiêu dao trên mặt đất.
Nhưng ta vẫn không thể.
Ta không cách nào làm trái được, cũng không thể chịu đựng sinh mệnh kéo dài mãi mãi nữa. Ta thà chọn tử biệt. Đào Hoa đã đoán sai một việc, ta và hắn sẽ không thể nắm tay nhau mãi, kiếp này như thế mà kiếp cũng vậy, dù là đời sống kéo dài vài chục năm hay là thọ ngang trời đất. Ta chỉ có thể kề vai cùng hắn, đó là số mệnh của chúng ta.
-*-*-*-*-*-*-
(1) vô vi: là tư tưởng của triết gia Lão Tử. Ông nói: “Vi vô vi nhi vô bất vi”, tạm dịch là: Không làm gì mà không gì là không làm. Hiểu một cách nôm na là, nếu bạn không làm gì cả tức là bạn đã làm tất cả. Thiên nhiên trời đất vốn đã vận hành thành chu kỳ tự nhiên, nếu chúng ta tác động vào một yếu tố nào đó thì cũng là làm đảo lộn chu trình trên. Nếu chúng ta không làm gì cả thì tức là đảm bảo được chu trình trên vẫn hoạt động bình thường.
(2) Thủ cung sa: Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa là dấu vết chứng tỏ người con gái còn trinh tiết. Thủ cung vốn là một giống tắc kè (thạch sùng, còn có tên là yển đình, tích dịch) được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái, cách vai khoảng một tấc, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không phai.